[Dịch] Mô Phỏng Tội Phạm Mười Vạn Lần: Ta Trở Thành Siêu Cấp Cảnh Sát!

/

Chương 25: Ly Kỳ! Vết Cắt Trên Cổ Tay Thi Thể Bị Ngã!

Chương 25: Ly Kỳ! Vết Cắt Trên Cổ Tay Thi Thể Bị Ngã!

[Dịch] Mô Phỏng Tội Phạm Mười Vạn Lần: Ta Trở Thành Siêu Cấp Cảnh Sát!

Sở Thu Vi Hàn

7.766 chữ

13-01-2024

Chiếc xe cảnh sát vẫn tiếp tục lao tới cổng Trường Trung học cơ sở Thụ Đức.

Tô Minh nhìn ra cửa sổ xe.

Phát hiện cổng trường đã dừng khá nhiều ô tô.

Có vài chiếc dán giấy thông hành Sở GD&ĐT Hoài Nam, còn vài chiếc xe thuộc đài truyền hình nào đó, còn những chiếc xe còn lại phần lớn là các bậc phụ huynh hay tin lo sợ con mình cũng gặp chuyện nên vội vàng chạy đến.

Rất rõ ràng.

Vụ việc này hiện đang trong giai đoạn phát triển âm ỉ.

Xe cảnh sát cũng dừng lại trước cổng trường.

Phó Hiệu trưởng Trương Hằng của trường Thụ Đức đã chờ sẵn, lập tức đưa Tô Minh và hai người vào trong trường, hoàn toàn không cho các phóng viên đang háo hức có cơ hội phỏng vấn.

Đồng thời dẫn ba người đến hiện trường ở tòa nhà học tập bỏ hoang, thở dài, tâm trạng phức tạp:

“Haizz, thật không biết tại sao lại xảy ra chuyện như thế này.”

“Suốt một thời gian dài, trường trung học cơ sở Thụ Đức của chúng ta luôn là ngôi trường kiểu mẫu trong vùng, cho dù là thành tích hay không khí học tập đều thuộc hàng đầu.”

“Bây giờ các lãnh đạo Sở giáo dục và các phương tiện truyền thông lớn, đang ngày một quan tâm nhiều hơn đến vụ việc này”

“Rất mong mọi người từ xa đến có thể sớm làm sáng tỏ được sự thật của vụ việc lần này, giảm thiểu ảnh hưởng xuống mức nhỏ nhất, ít nhất là giữ được cái mặt trường đạt chỉ tiêu cấp 1 của chúng ta”.

Từ Trường Thắng vẫn giữ nét mặt vô cảm gật gật đầu, không lộ ra chút cảm xúc nào trả lời:

“Yên tâm Trương Phó Hiệu trưởng”.

“Từ khi Lâm Cục Trưởng cử ba người chúng ta đến trường, chúng ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để làm sáng tỏ vụ việc lần này”.

“Tuy nhiên, trên đường đến hiện trường, ta muốn hỏi thêm những thông tin cụ thể hơn về nạn nhân Trương Uyển, chẳng hạn như hoàn cảnh gia đình, thành tích học tập trên lớp, bạn bè giao tiếp...”

“Phó Hiệu trưởng Trương có nắm được những thông tin này không?”

Trước câu hỏi của Từ Trường Thắng.

Trương Hằng lại hơi ngượng ngùng lau mồ hôi trán, tiếp tục thở dài:

“Làm sao ta biết được chứ”.

“Nếu có thể phát hiện sớm những bất thường của học sinh này, Ta nhất định sẽ hết sức ngăn cản để bi kịch này không xảy ra, cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như bây giờ”.

“Nhưng nếu cần thiết, ta sẽ nhờ giáo viên chủ nhiệm của Trương Uyển đến hợp tác điều tra sau”.

“Dù kết quả là gì, chúng ta vẫn hy vọng có thể tìm ra nguyên nhân nạn nhân Trương Uyển chọn cách nhảy lầu tự tử càng sớm càng tốt”.

Vừa dứt lời.

Thẩm Lâm đeo kính gọng vàng đã nhướng mày cười lạnh:

“Ồ? Phó Hiệu trưởng Trương tự tin thế à?”

“Chúng ta thậm chí chưa đến hiện trường kiểm tra, ngươi đã cho là tự tử rồi? Không có khả năng nào là bị sát hại sao?”.

Lời nói này.

Khiến Trương Hằng sửng sốt, lập tức cũng không biết nên đáp lại thế nào.

Từ Trường Thắng thì bất lực che miệng ho hai tiếng, giải tỏa bầu không khí ngượng ngùng:

“Trương Phó Hiệu trưởng đừng để ý”.

“Thẩm Lâm là thiên tài pháp y của Đại đội chúng ta, luôn giữ quan điểm chỉ có thi thể là không bao giờ nói dối”.

“Vì vậy, trước khi chưa nhìn thấy thi thể nạn nhân, nàng sẽ vẫn giữ thái độ hoài nghi về nguyên nhân cái chết”.

“Đúng rồi”.

“Vẫn nên tìm giáo viên chủ nhiệm lớp của nạn nhân đến, rất có thể sau này sẽ phải hỏi thêm tình huống và chi tiết cụ thể”.

Trương Hằng vội vàng gật đầu, lập tức chỉ về phía dây cảnh báo phía trước:

“Hiểu rồi, hiểu rồi”.

“Phải nghiêm túc thật, quả thật phải nghiêm túc”.

“Được rồi, tòa nhà học tập phía trước đã bỏ hoang, nơi giăng dây cảnh báo bao quanh chính là hiện trường ngã lầu, Khúc Hiệu trưởng đang ở đó xử lý công việc”.

“Ba vị cảnh sát, các ngươi có thể đi thẳng tới đó”.

“Bây giờ ta sẽ đi tìm giáo viên chủ nhiệm của nạn nhân, hy vọng có thể tìm ra sự thật càng sớm càng tốt, áp lực từ Sở Giáo dục thật sự cũng quá lớn”.

Tiếp đó.

Trương Hằng dừng bước, bước sang bên cạnh rút điện thoại ra liên lạc giáo viên chủ nhiệm của nạn nhân.

Từ Trường Thắng cũng không để ý, xoa tay đi đến phía trước:

“Chuẩn bị hoạt động thôi”.

“Mặc dù các lãnh đạo nhà trường chắn chắn hy vọng nguyên nhân cái chết cuối cùng của nạn nhân là do tự tử, để giữ gìn danh hiệu trường đạt chỉ tiêu cấp 1 của họ”

“Nhưng chúng ta tuyệt đối không được để những kỳ vọng đó ảnh hưởng đến phán đoán.”

“Tìm ra sự thật mới là điều chúng ta cần làm!”.

Câu nói vừa dứt.

Từ Trường Thắng đã dẫn đầu bước vào bên trong dây cảnh báo.

Hiệu trưởng Khúc Văn Bưu của trường Trung học cơ sở Thụ Đức với gương mặt đầy lo âu, đang đứng hỏi thông tin ở giữa, dưới sự nhắc nhở của người xung quanh, quay đầu nhìn lại.

Thấy ba người Từ Trường Thắng, Tô Minh và Thẩm Lâm mặc đồng phục cảnh sát, lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiến lên bắt chặt tay Từ Trường Thắng:

“Từ đội trưởng phải không?”

“Lâm Cục Trưởng đã nói với ta trước đây, ngươi có rất nhiều kinh nghiệm phá án, lần này giao phó hết cho ngươi đấy”.

“Hãy tìm ra nguyên nhân cụ thể nạn nhân nhảy lầu càng sớm càng tốt, áp lực mà bên ta đang phải chịu đựng thật là quá lớn!!!”.

Từ Trường Thắng không lộ vẻ gì, rút tay ra, hoàn toàn không thể hiện gì thêm về việc Khúc Văn Bưu nhắc đến Lâm Thiên, chỉ vô cảm gật đầu:

“Yên tâm đi, Khúc Hiệu trưởng, chúng ta chỉ vì tìm ra sự thật mà đến thôi”.

“Nhưng bây giờ”

“Xin Hiệu trưởng trước tiên đuổi những người không liên quan ra khỏi đây, đừng làm ảnh hưởng công việc của chúng ta, càng không được phá hỏng hiện trường vụ án”.

“Sau khi hoàn thành việc kiểm tra hiện trường, rút ra kết luận cuối cùng, chúng ta sẽ thông báo ngay lập tức cho các ngươi một sự thật không pha tạp tình cảm lẫn giả dối”.

“Tất nhiên, không cần pha tạp tình cảm, chỉ cần là sự thật thôi cũng được” Khúc Văn Bưu lập tức bày tỏ thái độ ngay thẳng cây ngay không sợ chết đứng, rồi quay mặt về xung quanh hô to:

“Giải tán hết đi”.

“Đừng đứng trong vòng cảnh báo cản trở công việc của cảnh sát”.

Đối với việc Khúc Văn Bưu sắp xếp những bảo vệ và lãnh đạo nhà trường.

Ba người đến thực hiện nhiệm vụ hoàn toàn không quan tâm, mà chỉ tập trung ánh mắt vào hiện trường cách đó vài thước.

Mặc dù đã qua vài giờ.

Nhưng vũng máu khô kéo dài như dòng suối nhỏ vẫn có thể thấy rõ cảnh tượng kinh hoàng lúc trước.

Đồng thời.

Bên cạnh vũng máu khô, còn đặt một túi đựng thi thể màu đen, bên trong chứa thi thể nạn nhân trong vụ án này.

Rất rõ ràng.

Hiện trường ban đầu đã bị phá hủy.

Nhưng nếu không nhờ Lâm Thiên kiên quyết tranh đấu, có lẽ bây giờ thi thể nạn nhân đã được đưa đến nhà tang lễ.

Thẩm Lâm bước đến bên túi đựng thi thể.

Quỳ một gối xuống, mở cặp công cụ pháp y, lấy ra đôi găng tay cao su đeo vào, chuẩn bị sơ bộ trước khi khám nghiệm tử thi.

Bình thường.

Pháp y tiến hành khám nghiệm tử thi cần có phòng khám nghiệm hoặc nhà tang lễ, và nhất thiết phải có máy quay phim ghi lại toàn bộ quá trình mới được.

Nhưng do tính chất khẩn cấp của vụ án này, lại liên quan tới người chưa vị thành niên.

Vì vậy.

Chỉ có thể trong môi trường đặc biệt này, trong tình huống không thể mổ xẻ, nhờ kinh nghiệm tìm ra nguyên nhân cái chết chính xác.

Tô Minh và Từ Trường Thắng hai người cũng đứng bên cạnh Thẩm Lâm.

Định trước tiên nhìn qua tình trạng cụ thể của người chết, sau đó tiến hành khám nghiệm hiện trường, để có thể tìm kiếm manh mối có định hướng.

Ít giây sau.

Thẩm Lâm đã chuẩn bị tất cả, liền mở bọc đựng thi thể.

Chiếu vào tầm nhìn.

Là một gương mặt cực kỳ trẻ, khuôn mặt bê bết máu do rơi từ trên cao xuống đã được lau sạch sẽ trước đây bởi bác sĩ cứu thương.

Nhưng sọ não bị biến dạng rõ ràng, chân tay cũng bị xoắn vặn bất quy tắc do gãy xương, thậm chí có mảnh xương sắc nhọn xuyên qua da rất kinh tởm.

Nếu không phải bác sĩ đã xử lý sơ bộ trước đây, hình dạng cụ thể sẽ kinh khủng hơn rất nhiều.

Nhưng ba người tại trường không có bất kỳ biểu hiện nào, không chỉ vì quen với thi thể, mà còn vì tất cả chú ý tập trung vào vị trí cổ tay trái của người chết

Bởi vì.

Ở đó có một vết cắt cổ tay sâu thấy tận xương!!!

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!